Lâm Na
Tôi đã từng đặt mình vào những trạng thái như của cá dưới nước, của thú ở trong rừng, của một người vô danh khi di chuyển trên những chuyến xe đường dài …. Tất cả những trải nghiệm đó càng khiến cho sự trốn chạy trở nên vô vọng khi ta luôn thấy ta hiện diện khắp mọi nơi. Cho đến khi tôi gặp một chất liệu vĩ đại – Đất. Đất dường như duy trì trạng thái im lặng, âm thầm tiếp nhận mọi thứ và không ngừng chuyển hoá. Đất can đảm tiếp nhận cả những điều dữ dội nhất, nhưng trạng thái chuyển hoá của nó vô cùng dịu êm, vô cùng trấn an. Đất cảm hoá và lay động, gieo vào tôi lòng can đảm sâu sắc.
Tôi nhớ khoảnh khắc khi cầm trên tay những mảnh gốm cổ và những nắm đất mới, tính gợi cảm của chất liệu đã thôi thúc tôi sáng tạo mạnh mẽ thế nào. Công việc gắn kết giữa cũ và mới tạo ra một cuộc gặp gỡ mà tôi gọi là “cuộc va chạm xuyên ngàn năm”. Việc kết nối với cội nguồn thông qua hành trình sáng tạo đạt đến những trải nghiệm nguyên thủy thiêng liêng, trở vể bản chất trong sáng nhất trong bản thể.
Lửa đã hóa lỏng cả những thứ dường như trường tồn cùng thời gian để đất có thêm chất cảm trở thành những thửa rộng khi hạt rụng xuống và nảy mầm một lần nữa.
Khi hạt rụng xuống - khoảnh khắc trở thành bất tử.